Ai quên và bỏ lại một mùa hoa
Em lặng lẽ nhặt nắng về vụn gãy
Mắt xa lắm nỗi vui không chạm thấy
Bỏ lại mùa...bỏ lại nụ cười em
...
Rồi cũng đến một lúc nào đó, người ta quên em, như quên một mùa thu vậy. Vì đã đọc được ở đâu đó rằng Vì cuộc đời quá rộng lớn nên tình yêu dễ lạc, người vô tình nên người dễ mau quên
"Rồi sẽ qua hết...rồi cuốn trôi mãi...Tha thứ cho mùa thu bé dại
Mãi chơi đến muộn...
Loài hoa bé dại
Chết trong vườn khuya"