Thu uể oải chuyển mình, đắp lên chiếc chăn mỏng bằng những đám mây xám. Mùa này là mùa chênh vênh, chênh vênh với từng đợt gió, với cái nắng sáng sớm, ko gay gắt mà phảng phất cái se lạnh, để đến một lúc sau khi nắng tan dần, là mưa xuống, rả rích, chộn rộn.
Đà Lạt vào chiều lại mưa . Mưa cũng bất chợt lắm, khi ồn ào, khi tí tách, cũng như tâm trạng hỗn độn của Em vậy.
Em vẫn thế, tâm trạng bao giờ cũng mang màu tối. Nhưng miệng em cười, mắt em cười, ai biết sau nụ cười ấy, là tủi hờn và nhớ thương. . .
Chỉ cần Anh hứa