Ai biết đâu được hướng tiếp theo đưa đôi chân về đâu. Vậy nhưng bàn chân vẫn bước, có lẽ vì bàn chân sinh ra để bước đi. Dù biết nếu bước đi bàn chân sẽ rời nơi ấm êm vững chãi bấy lâu vẫn giữ nó khỏi ngã. Dù biết bước thêm một bước là thêm xa những gì đã trở nên thân quen quá dỗi. Dù lưu luyến vẫn níu chân, dù phía trước đang chờ còn là ẩn số. Rồi sẽ bước qua nhẹ hẫng lúc nào hay…