Trăng có khi khuyết khi tàn
Trời cao đất rộng đã hoàn mỹ đâu
Đời người sống được bao lâu
Cớ sao cứ phải lo âu tháng ngày
Sang hèn, khôn dại, tỉnh say
Cuối cùng cũng phải xuôi tay về trời
Mấy ai thọ được bảy mươi
Thời gian như nước chảy xuôi qua cầu
Chợt nhìn bãi bể nương dâu
Đời như ảo mộng, cần đâu nhọc lòng......