Nở nụ cười trống rỗng để tẩy bụi trần, uống rượu để thấm thía dư vị đắng cay
Nỗi nhớ cứ đến rồi đi để lại hai hàng lệ rơi
Có một chút tư niệm bị lãng quên hiện về sau cánh cửa thời gian vô tình
Đôi cánh biết bay về đâu khi giấc mơ vụn vỡ
Ta có tấu nhạc hay cũng chẳng bằng giai điệu đau thương
...
Chỉ thấy đất trời mênh mông, người trong mộng cách biệt.