ݺߣ

ݺߣShare a Scribd company logo
VIỆC BẤT NGỜ
Khi tôi còn nhỏ ở lớp tiểu học, cả gia đình chúng tôi gắn bó, xúm xít bên
nhau dưới mái ấm của căn nhà gỗ tại một vùng quê, gần chân đồi phủ
đầy cỏ xanh mướt.
Rồi khi lớn hơn, tôi nhận thấy mẹ mình khác với các bà mẹ của bạn bè
cùng lớp, từ đó mới biết rằng mẹ bị điếc tai từ nhỏ, các bác sĩ đã làm hết
sức nhưng họ không thể chữa được, bởi thế nhiều khi mẹ nói năng lắp
bắp, ngọng nghịu khiến cho tôi lấy làm xấu hổ với mọi người.
Từ đó dần dần tôi không đám rủ bạn cùng lớp đến nhà chơi nữa, mỗi khi
ra đường tôi thường cố tình không đi gần mẹ. Cho dù thấy thái độ xa
lánh của tôi, nhưng mẹ vẫn yêu thương tôi như thuở nào.
Vào buổi chiều thứ bảy, một sự việc đã xảy ra khiến tôi đã thay đổi hoàn
toàn thái độ ngu dốt của mình.
Mẹ rủ tôi cùng đi siêu thị mua đồ ăn cho gia đình, và cứ theo thói xấu lâu
nay, là đợi cho mẹ lấy chiếc xe đẩy và bà bước đi giữa các hàng tủ để
lựa đồ ăn, thì tôi chạy ngay đến quầy trưng bày tạp chí, để xem hết cuốn
này đến cuốn khác, mục đích là khỏi phải đi gần bên mẹ trong lúc mua
sắm, để không ai biết rằng bà là mẹ của tôi.
Sau khoảng gần một tiếng đồng hồ, tôi thoáng thấy mẹ đẩy xe ra gần
quầy tính tiền với đầy món ăn và nhiều thứ cần dùng cho gia đình.
Biết rằng giờ đây mình đã được an toàn, khỏi phải xấu hổ trước mọi
người, tôi thở phào nhẹ nhõm cứ đứng bên cạnh quầy trưng bày các tạp
chí.
Nhưng khi nhân viên kế toán tính xong và xướng lên tổng số tiền mà mẹ
phải trả, lúc đó mẹ tôi không tìm thấy cái ví của mình.
Mắt mẹ mở to hoảng hốt, miệng há rộng và bắt đầu la hét bằng cái giọng
lí nhí cao vút lạ lùng, cố để giải thích cho mọi người biết rằng mẹ bị mất
cái ví tiền.
Những người tò mò chung quanh đều quay đầu ngó chăm chăm hướng
về phía mẹ, có lẽ họ nghĩ mẹ tôi bị khùng điên mất trí. Còn tôi thì mặt tái
xanh và tay chân tê cứng, bởi lo sợ rằng mẹ sẽ đi kiếm mình chăng.
Trong khi mẹ đứng đó đơn độc một mình, hoảng sợ đến tột cùng và
hoang mang tuyệt vọng, đôi mắt mẹ láo liên nhìn quanh, miệng luôn hỏi
đám đông bằng cái giọng chít chít lạ kỳ, ý nói rằng có ai có thấy cái ví
tiền của bà ở đâu không?
Rồi khi mọi người chẳng hiểu mình, mẹ tôi òa khóc và không giữ được
bình tỉnh trước đám đông nữa. Tôi vẫn im lặng đứng nấp sau quầy, sợ
hãi tìm xem có con đường nào để chạy thoát ra khỏi siêu thị lúc này
không! Nhưng chẳng có con đường nào cả.
Bỗng nhiên, tôi nghe mẹ gào khóc thật to và gọi tên tôi. Tôi chỉ muốn
chạy trốn thật nhanh, nhưng tay chân tôi bỗng cứng đờ, không sao di
chuyển được. Nhiều ý nghĩ xuất hiện trong đầu, khiến tâm trí rối rắm, và
biến tôi như một pho tượng, không thể nhúc nhích gì được.
Tôi chậm chạp xoay hướng nhìn về phía mẹ, tôi thấy mẹ khóc thổn thức,
càng lúc càng to tiếng, và mắt láo liên điên cuồng tìm kiếm cái ví. Một
người bước đến trấn an mẹ, nhưng mẹ lại gào lên nói rằng ai đó đã ăn
cắp cái ví tiền của mình. Mẹ cố tìm cách giải thích, nhưng người ấy vẫn
không thể hiểu mẹ nói gì.
Trong giây phút đầy kịch tính đó, trái tim của tôi bỗng nhiên xót thương
mẹ. Tôi không thể hiểu được điều gì đã xảy ra với cảm xúc của mình,
nhưng cuối cùng mới nhận ra mình là kẻ quá thờ ơ, lạnh lùng và ích kỷ.
Tôi biết mình phải trút bỏ đi thái độ lãnh đạm mà tôi đã mang nó từ bấy
lâu nay, để chạy đến với mẹ bằng đôi tay mở rộng, nói với mẹ rằng, tôi
thật lòng yêu mẹ và muốn che chở bảo vệ người.
Ngay khi ấy tôi thầm cầu nguyện xin Chúa giúp mình thú nhận lỗi lầm với
mẹ và rồi đưa hai tay ra ôm chầm lấy mẹ bằng cả tình thương dào dạt
của mình.
Cảm giác xấu hổ, mặc cảm chợt tan biến khi mẹ tôi đưa tay ra ôm tôi
bằng cả vòng tay bao dung của mẹ, người mà đã chín tháng mười ngày
cưu mang, sinh ra tôi, hết lòng yêu thương, nuôi nấng dạy dỗ tôi, cùng
bốn đứa em trai trở nên người lớn khôn.
Khi đám đông hiếu kỳ đã giãn ra và mẹ tôi đã lấy lại được sự bình tĩnh,
thì chúng tôi tìm thấy cái ví, nó bị vùi dưới đống hộp đồ trong chiếc xe
đẩy.
Ngay lúc phát hiện ra chiếc ví, hai mẹ con chúng tôi cười òa lên như nắc
nẻ, tiếng cười và niềm vui ấy đã đem tâm hồn chúng tôi xích gần lại thật
gần với nhau.
Trên đường về, tôi nhớ lại ngày xưa nhiều lúc mẹ không vui, có lẽ khi ấy
mẹ đã cầu nguyện với Chúa, giúp cho đứa con trai hiểu mình, hay là
được một lần trong đời, bà có thể cảm nhận được tình yêu của con và
chỉ có Chúa mới biết cách làm điều tốt nhất cho mẹ và tôi trong chuyến
đi siêu thị đó.
Tôi cảm ơn Chúa vì Ngài đã giúp chúng tôi trong sự việc bất ngờ xảy ra
ấy. Và kể từ hôm ấy trở đi, tôi luôn hãnh diện về một người đầy can đảm
và bao dung, đó là mẹ tôi và cũng là tình yêu sâu sắc nhất của trái tim
tôi. (Trích từ bài viết của Greg Hunter)
Bạn mến!
Sống giữa đời này rất dễ phải đối diện với thực tế phủ phàng, bản chất
con người chúng ta lại yếu đuối, nhu nhược. Vì vậy rất cần sự trợ giúp
của Chúa.
Đức Chúa Trời không ở xa chúng ta, Ngài đang ở bên cạnh bạn và nói
với bạn rằng:
“HÃY KÊU CẦU TA, TA SẼ TRẢ LỜI CHO; TA SẼ TỎ CHO NGƯƠI
NHỮNG VIỆC LỚN VÀ KHÓ, LÀ NHỮNG VIỆC NGƯƠI CHƯA TỪNG
BIẾT (Giê-rê-mi 33:3).”
Trên thế giới nầy không có ai như Chúa. Ngài yêu thương bạn và sẵn
sàng can thiệp giúp đỡ bạn, và ban cho bạn một tâm hồn an vui, rồi còn
hứa về sau sẽ chuẩn bị cho bạn một nơi Thiên đàng tốt đẹp để vui sống.
Cho dẫu hiện nay bạn đang lâm vào tình cảnh tồi tệ và ngặt nghèo đến
đâu, thì hãy mạnh dạn trình bày với Chúa để ngài an ủi và ra tay nâng
đỡ bạn.
Rất nhiều người có một quá khứ đầy khốn đốn, oái ăm, cay đắng, nhưng
người ấy đã tiếp nhận Chúa Giê-xu làm Cứu Chúa, thì tâm hồn được đổi
mới, từ đó cuộc sống của người ấy trở nên, tốt đẹp.
Mong bạn sẽ quyết định chọn Chúa Giê-xu làm Đấng Cứu Rỗi, trao cuộc
đời của mình cho Chúa để ngài tái tạo và dìu dắt, hầu cho những ngày
còn lại của cuộc đời, bạn sẽ kinh nghiệm được niềm an vui và hạnh
phúc viên mãn.
Bài viết : Ms Kiều Bảo Toàn
Xem Fb => #kieutoan , #nuicaunguyen

More Related Content

VIỆC BẤT NGỜ.docx

  • 1. VIỆC BẤT NGỜ Khi tôi còn nhỏ ở lớp tiểu học, cả gia đình chúng tôi gắn bó, xúm xít bên nhau dưới mái ấm của căn nhà gỗ tại một vùng quê, gần chân đồi phủ đầy cỏ xanh mướt. Rồi khi lớn hơn, tôi nhận thấy mẹ mình khác với các bà mẹ của bạn bè cùng lớp, từ đó mới biết rằng mẹ bị điếc tai từ nhỏ, các bác sĩ đã làm hết sức nhưng họ không thể chữa được, bởi thế nhiều khi mẹ nói năng lắp bắp, ngọng nghịu khiến cho tôi lấy làm xấu hổ với mọi người. Từ đó dần dần tôi không đám rủ bạn cùng lớp đến nhà chơi nữa, mỗi khi ra đường tôi thường cố tình không đi gần mẹ. Cho dù thấy thái độ xa lánh của tôi, nhưng mẹ vẫn yêu thương tôi như thuở nào. Vào buổi chiều thứ bảy, một sự việc đã xảy ra khiến tôi đã thay đổi hoàn toàn thái độ ngu dốt của mình. Mẹ rủ tôi cùng đi siêu thị mua đồ ăn cho gia đình, và cứ theo thói xấu lâu nay, là đợi cho mẹ lấy chiếc xe đẩy và bà bước đi giữa các hàng tủ để lựa đồ ăn, thì tôi chạy ngay đến quầy trưng bày tạp chí, để xem hết cuốn này đến cuốn khác, mục đích là khỏi phải đi gần bên mẹ trong lúc mua sắm, để không ai biết rằng bà là mẹ của tôi. Sau khoảng gần một tiếng đồng hồ, tôi thoáng thấy mẹ đẩy xe ra gần quầy tính tiền với đầy món ăn và nhiều thứ cần dùng cho gia đình. Biết rằng giờ đây mình đã được an toàn, khỏi phải xấu hổ trước mọi người, tôi thở phào nhẹ nhõm cứ đứng bên cạnh quầy trưng bày các tạp chí. Nhưng khi nhân viên kế toán tính xong và xướng lên tổng số tiền mà mẹ phải trả, lúc đó mẹ tôi không tìm thấy cái ví của mình. Mắt mẹ mở to hoảng hốt, miệng há rộng và bắt đầu la hét bằng cái giọng lí nhí cao vút lạ lùng, cố để giải thích cho mọi người biết rằng mẹ bị mất cái ví tiền. Những người tò mò chung quanh đều quay đầu ngó chăm chăm hướng về phía mẹ, có lẽ họ nghĩ mẹ tôi bị khùng điên mất trí. Còn tôi thì mặt tái xanh và tay chân tê cứng, bởi lo sợ rằng mẹ sẽ đi kiếm mình chăng. Trong khi mẹ đứng đó đơn độc một mình, hoảng sợ đến tột cùng và hoang mang tuyệt vọng, đôi mắt mẹ láo liên nhìn quanh, miệng luôn hỏi
  • 2. đám đông bằng cái giọng chít chít lạ kỳ, ý nói rằng có ai có thấy cái ví tiền của bà ở đâu không? Rồi khi mọi người chẳng hiểu mình, mẹ tôi òa khóc và không giữ được bình tỉnh trước đám đông nữa. Tôi vẫn im lặng đứng nấp sau quầy, sợ hãi tìm xem có con đường nào để chạy thoát ra khỏi siêu thị lúc này không! Nhưng chẳng có con đường nào cả. Bỗng nhiên, tôi nghe mẹ gào khóc thật to và gọi tên tôi. Tôi chỉ muốn chạy trốn thật nhanh, nhưng tay chân tôi bỗng cứng đờ, không sao di chuyển được. Nhiều ý nghĩ xuất hiện trong đầu, khiến tâm trí rối rắm, và biến tôi như một pho tượng, không thể nhúc nhích gì được. Tôi chậm chạp xoay hướng nhìn về phía mẹ, tôi thấy mẹ khóc thổn thức, càng lúc càng to tiếng, và mắt láo liên điên cuồng tìm kiếm cái ví. Một người bước đến trấn an mẹ, nhưng mẹ lại gào lên nói rằng ai đó đã ăn cắp cái ví tiền của mình. Mẹ cố tìm cách giải thích, nhưng người ấy vẫn không thể hiểu mẹ nói gì. Trong giây phút đầy kịch tính đó, trái tim của tôi bỗng nhiên xót thương mẹ. Tôi không thể hiểu được điều gì đã xảy ra với cảm xúc của mình, nhưng cuối cùng mới nhận ra mình là kẻ quá thờ ơ, lạnh lùng và ích kỷ. Tôi biết mình phải trút bỏ đi thái độ lãnh đạm mà tôi đã mang nó từ bấy lâu nay, để chạy đến với mẹ bằng đôi tay mở rộng, nói với mẹ rằng, tôi thật lòng yêu mẹ và muốn che chở bảo vệ người. Ngay khi ấy tôi thầm cầu nguyện xin Chúa giúp mình thú nhận lỗi lầm với mẹ và rồi đưa hai tay ra ôm chầm lấy mẹ bằng cả tình thương dào dạt của mình. Cảm giác xấu hổ, mặc cảm chợt tan biến khi mẹ tôi đưa tay ra ôm tôi bằng cả vòng tay bao dung của mẹ, người mà đã chín tháng mười ngày cưu mang, sinh ra tôi, hết lòng yêu thương, nuôi nấng dạy dỗ tôi, cùng bốn đứa em trai trở nên người lớn khôn. Khi đám đông hiếu kỳ đã giãn ra và mẹ tôi đã lấy lại được sự bình tĩnh, thì chúng tôi tìm thấy cái ví, nó bị vùi dưới đống hộp đồ trong chiếc xe đẩy. Ngay lúc phát hiện ra chiếc ví, hai mẹ con chúng tôi cười òa lên như nắc nẻ, tiếng cười và niềm vui ấy đã đem tâm hồn chúng tôi xích gần lại thật gần với nhau. Trên đường về, tôi nhớ lại ngày xưa nhiều lúc mẹ không vui, có lẽ khi ấy mẹ đã cầu nguyện với Chúa, giúp cho đứa con trai hiểu mình, hay là
  • 3. được một lần trong đời, bà có thể cảm nhận được tình yêu của con và chỉ có Chúa mới biết cách làm điều tốt nhất cho mẹ và tôi trong chuyến đi siêu thị đó. Tôi cảm ơn Chúa vì Ngài đã giúp chúng tôi trong sự việc bất ngờ xảy ra ấy. Và kể từ hôm ấy trở đi, tôi luôn hãnh diện về một người đầy can đảm và bao dung, đó là mẹ tôi và cũng là tình yêu sâu sắc nhất của trái tim tôi. (Trích từ bài viết của Greg Hunter) Bạn mến! Sống giữa đời này rất dễ phải đối diện với thực tế phủ phàng, bản chất con người chúng ta lại yếu đuối, nhu nhược. Vì vậy rất cần sự trợ giúp của Chúa. Đức Chúa Trời không ở xa chúng ta, Ngài đang ở bên cạnh bạn và nói với bạn rằng: “HÃY KÊU CẦU TA, TA SẼ TRẢ LỜI CHO; TA SẼ TỎ CHO NGƯƠI NHỮNG VIỆC LỚN VÀ KHÓ, LÀ NHỮNG VIỆC NGƯƠI CHƯA TỪNG BIẾT (Giê-rê-mi 33:3).” Trên thế giới nầy không có ai như Chúa. Ngài yêu thương bạn và sẵn sàng can thiệp giúp đỡ bạn, và ban cho bạn một tâm hồn an vui, rồi còn hứa về sau sẽ chuẩn bị cho bạn một nơi Thiên đàng tốt đẹp để vui sống. Cho dẫu hiện nay bạn đang lâm vào tình cảnh tồi tệ và ngặt nghèo đến đâu, thì hãy mạnh dạn trình bày với Chúa để ngài an ủi và ra tay nâng đỡ bạn. Rất nhiều người có một quá khứ đầy khốn đốn, oái ăm, cay đắng, nhưng người ấy đã tiếp nhận Chúa Giê-xu làm Cứu Chúa, thì tâm hồn được đổi mới, từ đó cuộc sống của người ấy trở nên, tốt đẹp. Mong bạn sẽ quyết định chọn Chúa Giê-xu làm Đấng Cứu Rỗi, trao cuộc đời của mình cho Chúa để ngài tái tạo và dìu dắt, hầu cho những ngày còn lại của cuộc đời, bạn sẽ kinh nghiệm được niềm an vui và hạnh phúc viên mãn. Bài viết : Ms Kiều Bảo Toàn Xem Fb => #kieutoan , #nuicaunguyen