Việc chúng ta chủ động từ chối gặp gỡ, tiếp xúc với người khác, cho dầu họ là thành viên gia đình hay bạn thân... và ý nghĩ tạm lánh xa mọi người một thời gian, đã đến với chúng ta với nhiều lý do, từ đó nó có thể gây ra những mặc cảm đáng tiếc, hay tạo ra tâm trạng bức xúc, hay sự bất bình ẩn sâu ở trong lòng.
1 of 2
Download to read offline
More Related Content
TỰ CÔ LẬP.docx
1. TỰ CÔ LẬP
Việc chúng ta chủ động từ chối gặp gỡ, tiếp xúc với người khác, cho dầu
họ là thành viên gia đình hay bạn thân... và ý nghĩ tạm lánh xa mọi
người một thời gian, đã đến với chúng ta với nhiều lý do, từ đó nó có thể
gây ra những mặc cảm đáng tiếc, hay tạo ra tâm trạng bức xúc, hay sự
bất bình ẩn sâu ở trong lòng.
Bạn mến!
Nếu bạn có điều gì bất bình, bức xúc, mong bạn đừng đè nén, che giấu
hay tự cô lập , mà hãy nhìn nhận mình đang tức giận và có sự tổn
thương. Rồi giải bày nỗi niềm ấy với Chúa, bằng việc thưa với Ngài về
cảm tưởng của mình trong việc ấy.
Ở Thi-thiên 13:1-2 Vua Đa-vít đã để lại cho chúng ta một kiễu mẫu về
trường hợp này, khi ông nói:
LẠY CHÚA! NGÀI SẼ QUÊN CON CHO ĐẾN BAO GIỜ? NGÀI LÁNH
MẶT CON CHO ĐẾN CHỪNG NÀO? LINH HỒN CON VẪN ĐAU ĐỚN
CHO ĐẾN BAO GIỜ? LÒNG CON VẪN BUỒN RẦU MỖI NGÀY...
Nguyên nhân khiến Đa-vít thốt lên như thế, có thể do ông tưởng mình bị
quên lãng, khi đau yếu, hay gặp vài điều khó xử, vậy mà dường như
Chúa đã chẳng nhớ hay quan tâm đến mình!
Chỉ hai câu mà 3 lần ông hỏi Chúa: “... "Đến bao giờ? Tới chừng nào."
Dường như nỗi bức xúc trong lòng Đa-vít thật khó kết thúc.
Nhưng Đa-vít đã không che giấu hay tự cô lập mình... thay vào đó ông
đã thành thật và cởi mở lòng mình với Chúa, nhờ vậy ông mau chóng
lấy lại quân bình.
Trãi nghiệm của Đa-vít, khích lệ chúng ta hãy đến cùng Chúa với cảm
xúc thật của mình, nhất là lúc tâm hồn chúng ta bị giao động.
Vì khi chúng ta nhớ lại việc mình đã hy sinh nhiều công khó, thế mà có
lúc y như mọi người chẳng ai biết, hoặc là khi đau yếu, gặp nan đề thì bị
mọi người quên bẵng đi, như ai nấy đều muốn bỏ rơi mình.
Bạn ơi!
Nếu bạn cảm thấy bức xúc, mong bạn đừng để vết thương lòng trở nên
trầm trọng, mà hãy trình bày với Chúa về điều mình đang cảm nhận...
như thế bạn có thể giải phóng mình thoát khỏi tâm trạng ấy..
2. Bởi vì Chúa không bao giờ quên bạn, cho dù mọi người có lãng quên,
nhưng Ngài không thể nào không nhớ đến bạn, nguyên do là Ngài đã
cứu linh hồn bạn và còn ban quyền phép để bạn trở nên con cái yêu dấu
của Đức Chúa Trời.
Cuộc đời của bạn không hề cô độc hoặc trống vắng, cho nên bạn đừng
buồn nản... mặc cho mọi người chẳng hề nhớ về công sức ngày nào của
bạn đã nhiệt tình phục vụ.
Ước mong tâm trí của bạn sớm thoát khỏi cảm xúc buồn chán, rắm rối...
và sớm lấy lại sự ổn định cho bản thân mình.
Bài viết : Ms Kiều Bảo Toàn
Xem Fb => #kieutoan , #nuicaunguyen